Đăng trong Chiến thất quốc, Đam mỹ

[Chiến thất quốc] Chương 11. Điện thờ của cố nhân

Chương 11. Điện thờ của cố nhân

.

Hạo Nhiên bước vào trong màn sương mù kia, bỗng thấy lạ thường, vội vàng quay đầu lại nhìn, đã không thấy Tử Tân đâu rồi!

Y quay đầu lại quan sát khắp chung quanh thần điện Hiên Viên, chỉ thấy khắp bốn bề đặt mấy cái chậu than lớn. Vào lúc chính ngọ, một tia ánh nắng mặt trời từ ngoài cửa sổ trên trần điện rơi xuống dưới, chiếu rọi một người phụ nữ đang đứng trước điện.

Đát Kỷ hai tay chống nạnh, cặp mắt hạnh trợn trừng, nói: “Đến đây làm gì?! Sao lại là ngươi!”

“…”  Đọc tiếp “[Chiến thất quốc] Chương 11. Điện thờ của cố nhân”

Đăng trong Chiến thất quốc, Đam mỹ

[Chiến thất quốc] Chương 10. Hành trình đến Thủ Dương

Chương 10. Hành trình đến Thủ Dương

 .

Trong mật thất bên dưới khách điếm, vài tên đệ tử Mặc gia ngờ vực nhìn Hạo Nhiên và Tử Tân.

Thủy Giám đưa hai người đến nơi gần trung tâm chủ chốt bí mật nhất của Mặc gia, đây thực là một hành động mạo hiểm, nhưng nếu không làm vậy thì sẽ không còn cách nào chứng tỏ được sự tin tưởng của mình đối với đám Hạo Nhiên, mà không có sự tin tưởng thì không thể trao đổi được nhiều tin tức.

Một cái vạc bằng đồng khổng lồ, bên trong chứa đầy những ngọn lửa màu đen quỷ dị, khi lửa cháy bùng lên thì những tia sáng chung quanh đều tối sầm xuống. Hạo Nhiên nhíu mày nói: “Đây chính là nguồn năng lượng để các người vận hành cơ quan phải không?” Đọc tiếp “[Chiến thất quốc] Chương 10. Hành trình đến Thủ Dương”

Đăng trong Chiến thất quốc, Đam mỹ

[Chiến thất quốc] Chương 9. Côn Lôn kính – khuôn phép của thời gian

Chương 9. Côn Lôn kính – khuôn phép của thời gian

 

Đến Tân Trịnh, Lý Tư vén rèm xe lên, một luồng nắng sớm óng ánh vàng ùa vào chiếu lên khuôn mặt Hạo Nhiên.

Tử Tân đưa tay che bớt ánh nắng cho Hạo Nhiên. Hạo Nhiên cũng đã tỉnh, bèn hỏi: “Vào thành không?”

Lý Tư trợn trừng đôi mắt đầy tơ máu, nói: “Đi vòng qua cũng được, vào thành cũng được. Vào thành thì bổ sung thêm lương thực và nước uống, còn xem ý hai vị thế nào.”

Tuy là hỏi ý kiến Hạo Nhiên và Tử Tân, nhưng ý tứ trong lời nói của Lý Tư đã hết sức rõ ràng.

Nước Hàn nằm giữa Tần, Sở và Tề, đất hẹp người thưa, nếu đi qua thành Tân Trịnh mà không vào, sau muốn tìm thôn xóm nào đó để mua lương thực, chẳng biết phải đi mất bao lâu mới tìm được nổi. Đọc tiếp “[Chiến thất quốc] Chương 9. Côn Lôn kính – khuôn phép của thời gian”

Đăng trong Chiến thất quốc, Đam mỹ

[Chiến thất quốc] Chương 8. Pháp thánh du hồn.

  1. Pháp thánh du hồn.

 

Ba ngày sau khi quân Tần bại trận mà tháo chạy, vị quân chủ đệ nhị mới lên ngôi – An Quốc Quân đã băng hà. Ngày đại quân rút về nước, An Quốc Quân đã truyền ngôi lại cho Dị Nhân Tử Sở, có lão tướng Vương Hột và Thượng tướng quân Vương Lăng chứng kiến. Hôm ấy, toàn bộ trong triều ngoài dã đều một phen chấn động, tiếng vào lời ra ồn ào lộn xộn, nhưng không ai dám ngăn cản.

Vương Hột uy lớn thế mạnh, nhớ năm xưa một chiến dịch Trường Bình, thống lĩnh toàn quân giằng co với Liêm Pha không hề kém cạnh, do đó, dễ dàng dẹp yên dị nghị trong quân.

Lã Bất Vi xuất ra một số vàng lớn, dàn xếp các quan viên trọng yếu trong triều, những ngờ vực trong đám văn thần dần dần biến mất.

Một thương nhân, một tướng quân, cùng liên thủ đưa Dị Nhân lên ngồi lên vương vị.

Đọc tiếp “[Chiến thất quốc] Chương 8. Pháp thánh du hồn.”

Đăng trong Chiến thất quốc, Đam mỹ

[Chiến thất quốc] Chương 7. Quân Tần tháo chạy.

  1. Quân Tần tháo chạy.

 

Vương tôn Dị Nhân vừa mới thoát khỏi Hàm Đan, ngay sau đó, An Quốc Quân và Vương Lăng đã suất lĩnh mười hai vạn thiết kỵ nước Tần phá tan lãnh thổ nước Triệu như vào chỗ không người, mũi kiếm chỉ thẳng Hàm Đan.

Triệu Tương Vương một mặt hạ lệnh quân đóng ở biên cương quay về cố thủ, một mặt truyền trát tập hợp binh mã khẩn cấp, hủy hội đi săn. Quan lại, sứ tiết hốt hoảng rút cả vào thành, đóng chặt cửa lại. Thái hậu nước Triệu lần lượt gửi thư cầu cứu tới các nước Hàn, nước Ngụy, nước Sở ngay trong đêm. Đọc tiếp “[Chiến thất quốc] Chương 7. Quân Tần tháo chạy.”

Đăng trong Chiến thất quốc, Đam mỹ

[Chiến thất quốc] Chương 6. Đêm tối ngăn địch.

6. Đêm tối ngăn địch.

 

Màn đêm đen như mực, trong bóng tối chìa tay ra cũng không thấy năm ngón, có một chiếc xe ngựa lắc lư xóc nảy không ngừng mà chạy nhanh như bay giữa cánh đồng hoang vu mù mịt.

Lã Bất Vi đè giọng thật thấp, nói: “Phạm tướng quốc đã phái quân tiếp viện, tiếp ứng ở bờ sông Thấm Thủy, chỉ cần vượt qua được cầu Thấm Thủy là đêm nay chúng ta có thể thoát hiểm.”

Dị Nhân không nhìn rõ sắc mặt của Lã Bất Vi, nghe ra trong lời nói có sự lo lắng, liền nói: “Năm xưa Phạm Thư sai ta đến Triệu làm tin, vì sao hiện giờ lại nóng vội truyền ta về?”

Lã Bất Vi chỉ đảm nhiệm công việc do thám, bị hỏi về chuyện triều chính nước Tần thì hiển nhiên là gã chẳng biết gì, đành an ủi: “Người thân là vương tôn, ở nước Triệu quá lâu cũng không phải cách hay.”

Đọc tiếp “[Chiến thất quốc] Chương 6. Đêm tối ngăn địch.”

Đăng trong Chiến thất quốc, Đam mỹ

[Chiến thất quốc] Chương 5. Hôn quân gian thần

5. Hôn quân gian thần.

 

Chuyện thích khách luấn quấn mãi phải đến suốt cả đêm, mãi cho đến khi bình minh ló dạng, Lã Bất Vi mới sai người đem thi thể bọn thích khách ra ngoài chôn, rồi xách nước đến cọ rửa sạch sẽ. Mãi đến lúc này, nhất gia chi chủ Dị Nhân mới trở về, việc đầu tiên sau khi bước vào nhà là đóng cửa, triệu Lã Bất Vi vào phòng nghị sự, và kỳ lạ là ông ta không hề truyền Hạo Nhiên đến hỏi han.

 

Triệu Chính đứng ngoài cửa, kiễng mũi chân, nghển cả cổ lên để nghe lén.

 

Đêm qua tuy có biến, nhưng may không nguy hiểm gì, chẳng quá nửa ngày sau Triệu Chính đã trở lại bình thường.

 

Dị Nhân sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên là đêm qua không ngủ ngon, tinh thần mỏi mệt, hãy còn ngái ngủ mà ngồi sau án.

 

Lã Bất Vi trầm giọng nói: “Thích khách hôm qua đến đây, may có gia nhân phát giác trước.”

Đọc tiếp “[Chiến thất quốc] Chương 5. Hôn quân gian thần”

Đăng trong Chiến thất quốc, Đam mỹ

[Chiến thất quốc] Chương 4. Tuyệt thế thần công

4. Tuyệt thế thần công.

 

 

Ở thời đại này, lúc thu đồ đệ, dù không cần lễ bái sư, nhưng ít nhiều cũng phải thông báo cho phụ mẫu người ta một tiếng. Chớ tự dưng lại bắt cóc con trai trưởng của chất tử nước Yến, chung quy cũng không được hay cho lắm.

Hạo Nhiên đỡ lấy Cơ Đan đang định quỳ xuống dập đầu kia, suy nghĩ một lúc, rồi cười nói: “Trước về báo cha ngươi một tiếng.”

Cơ Đan vô thức lùi ra, xua tay: “Không cần đâu, sư phụ.”

Hạo Nhiên nhíu mày: “Sao lại không cần?”

Mọi người trong sân đều đồng loạt quay đầu nhìn Hạo Nhiên. Cơ Đan bụng dạ thấp thỏm, không ngờ Hạo Nhiên xưa nay trông biếng nhác, cà lơ phất phơ, thế nhưng khi nghiêm túc thì cũng rất có uy nghiêm của một tấm gương người tốt.

Khóe miệng Triệu Chính hơi nhếch lên thành một nụ cười trào phúng. Hạo Nhiên vừa nhìn thấy liền đoán được trong đó hẳn có mánh khóe gì, y hòa nhã nói: “Không sao, ta cùng đi với ngươi.”

Cơ Đan có vẻ không bằng lòng, nhưng vẫn dẫn Hạo Nhiên ra khỏi Tần sứ quán, ra đến đường lớn, đi thêm vài bước. Đó là Yên sứ quán, rồi kế đến lần lượt là Hàn, Ngụy, Tề, đầu đường còn thiết lập cả công dịch của Chu thiên tử[1]. Đọc tiếp “[Chiến thất quốc] Chương 4. Tuyệt thế thần công”

Đăng trong Chiến thất quốc, Đam mỹ

[Chiến thất quốc] Chương 3. Hiên Viên rời vỏ.

3. Hiên Viên rời vỏ.

 

Hạo Nhiên lui từng bước, lưỡi kiếm sắc bén đặt trên cổ y cũng theo sát từng ấy bước, cứ dán vào một bên cổ, ngay tại động mạch chủ của y, như hình với bóng.

“Tháo kiếm ra.” Lý Mục nghiêm nghị nói.

Hạo Nhiên tay đưa lên trước áo, tháo nút thắt bằng da, Hiên Viên kiếm rơi xuống đất.

Lý Mục lại nói: “Lui về phía sau, đến sát bên tường, đừng mơ tưởng nhảy qua cửa sổ chạy trốn.”

Hạo Nhiên lùi đến bên tường, tựa vào vách tường, ánh mắt mang tiếu ý nhìn Lý Mục.

Lý Mục một cước đá móc Hiên Viên kiếm lên, tay chộp lấy, mắt nhìn Hạo Nhiên, nói: “Ngươi đến từ đâu?”

Hạo Nhiên nghĩ ngợi một hồi, rồi vừa đáp vừa cười: “Thảo dân tên Chung Hạo Nhiên, đến từ Ba Thục.”

Lý Mục hơi nheo mắt, thu vũ khí, một tay giữ vỏ kiếm, một tay xả chuôi kiếm, thản nhiên nói: “Người đâu!”

Lý Mục vừa hạ lệnh, từ trong kinh quán không biết ở đâu xuất hiện ra những mười mấy tên vệ sĩ! Tất cả kéo đến bắt lấy Hạo Nhiên, đè y vào vách tường. Hạo Nhiên cũng không phản kháng, mặc kệ cho bọn chúng lục soát trên người.

Lý Mục lần thứ hai từ vỏ kiếm lại chuyển qua nhìn Hạo Nhiên, nói: “Cười cái gì?”

Hạo Nhiên đáp: “Cười kiếm rất chặt, không rút ra được.”

“…”

Lý Mục tức giận, sử lực rút Hiên Viên kiếm ra, nhưng vô luận thế nào cũng không rút ra nổi, lưỡi kiếm vỏ kiếm cứ như dính liền vào với nhau. Lý Mục mắng: “Ra vẻ huyền bí, cố ý lừa bịp, kiếm này vốn không có lưỡi.” Đọc tiếp “[Chiến thất quốc] Chương 3. Hiên Viên rời vỏ.”

Đăng trong Chiến thất quốc, Đam mỹ

[Chiến thất quốc] Chương 2. Oan gia ngõ hẹp.

2. Oan gia ngõ hẹp.

 

Nước Triệu. Hàm Đan.

Bão cát tiết xuân[1] vừa qua, một trong sáu đô thành lớn nhất thời Chiến quốc cuối cùng cũng tỉnh lại sau giấc ngủ say. Hai bên lề phố, người dân đã bắt đầu mở toang các cánh cửa nhà, gỡ các ván che cửa sổ xuống, nghe tiếng ho khan khù khụ không ngừng.

Hạo Nhiên ngồi ở trước hành lang ngoài cửa sứ quán, y ngồi không, tư thế cực kỳ vô phép, hai chân tùy tiện soạc ra, gọi là thế ngồi “Ki tọa”[2], là cái kiểu ngồi thiếu tôn trọng lễ tiết mà Nho sinh ghét nhất.

Đương nhiên, một người tha hương mình đầy cát bụi, bên cạnh lại có một thanh đại kiếm, cho nên y có ngồi ra sao cũng không ai dám đến giáo huấn. Mái tóc y đen sẫm, lại ngắn lởm chởm, một đôi mắt ở nơi bụi trần nhơ nhuốc vẫn trong trẻo, và đặc biệt là cái áo jacket ngắn y khoác trên người, nom chẳng hợp với cư dân mặc áo dài tay rộng thời đại này chút nào.

Lúc bấy giờ mới có một đứa bé chừng mười tuổi đến bên, nhìn ngó y.

Hạo Nhiên cười bảo: “Nhóc không rút ra được đâu.”

Nhóc con bước đến, ánh mắt lóe sáng đầy hiếu kỳ, một tay sờ sờ chuôi kiếm, rồi một tay giữ vỏ kiếm, dùng hết sức kéo mạnh ra. Hiên Viên kiếm không chút sứt mẻ. Đọc tiếp “[Chiến thất quốc] Chương 2. Oan gia ngõ hẹp.”