Quá lộ âm dương
Tác giả: Ô Kiểm Đại Tiếu
Chương 3: Buôn bán mộ viên
Mấy năm gần đây, túm đại một người trên đường hỏi việc gì kiếm ra nhiều tiền nhất, tám trên mười đều sẽ trả lời: Bất động sản. Không phải sao, kinh tế phát triển, vật giá tăng cao, giá phòng cũng theo nước mà lên. Vay vốn từ ngân hàng, nợ lương công nhân xây dựng, tiện thể lập một trung tâm mua bán nhà đất, bán vài căn hộ đang thi công hồi vốn. Chỉ cần đối phó được mấy bộ liên quan, buôn bán bất động sản chỉnh là tay không bắt sói trắng. Người kinh doanh bất động sản dám đánh dám liều nào không phải giàu nứt vách chứ.
Nhưng với ông chủ Vương, đáp án này đã hết hạn sử dụng rồi. Xây nhà cũng cần chu kỳ mà. Một tòa nhà cao tầng mất tầm hai năm rưỡi, lỡ như khi đó cạn tiền đầu tư thì gã lập tức chết ngắc ngay. Bàn giao công trình xong còn phải đề phòng đám “người tiêu dùng” bới lông tìm vết, dám ăn bớt lương công nhân ăn bớt nguyên liệu một tí thôi là có một đống người đòi đăng báo kêu oan. Đút lót truyền thông chẳng lẽ không tốn tiền sao? Mẹ nó, đám người sống toàn lũ khó hầu!
Nhà xây cho người chết thì khác, kiếm một tòa núi hoang, đào mấy cái hố, tiện tay trét ít xi măng là xong một cái mộ rộng rãi thoáng mát. Một mét có thể bán giá mấy vạn, mà đây còn là vị trí thấp nhất đó. Nếu là một cái một thượng hàng, tùy tiện ra giá là có thể lên tới mười mấy hai mấy vạn. Bỏ hũ tro vào, cuối cùng tốt hay không cũng chỉ có đám quỷ chết dưới đất biết, họ còn có thể nhảy ra đòi trả phòng sao? Mấy thằng con thảo cháu hiếu tiêu tiền thẳng tay lắm, ông chủ nghĩa trang kiếm tiền cũng bớt lo. Còn không phải là buôn bán một vốn bốn lời sao!
Chuyện tốt như vậy ai mà không thích? Vấn đề duy nhất, có lè chính là chuyện “phong thủy” vô cùng thần thánh kia.
Đọc tiếp “[Quá lộ âm dương – Chương 3]” →