Đệ thập cửu chương: Tình thiên phích lịch
(sấm sét giữa trời quang)
“Đại ca huynh đừng giận mà. . . . . .”
Trên đường trở về Tể vương phủ, Tạ Khiếu Phong sải bước phía trước, mặt mũi hầm hầm, đen như nhọ nồi.
Tiểu Vân tất tả đuổi theo phía sau, níu tay áo hắn cầu khẩn:”Nhị ca ra tay có chút ác độc, nhưng cũng vì hai người kia âm mưu ám sát nhị ca trước. Huynh ấy chỉ tự vệ thôi mà”
Tạ Khiếu Phong cau mày:”Hắn rõ ràng đã đánh bại hai người đó, còn muốn lấy mạng người ta làm gì nữa? Cứ cho là hắn đúng thì giết hai kẻ ám sát cũng được rồi, cần gì phải báo quan cho bắt giam toàn bộ những người còn lại trong gánh tạp kĩ? Đám người mãi nghệ kia rõ ràng đều là người bình thường không rành võ công!”
Tiểu Vân thở dài:”Nhị ca hành sự quả thực rất tuyệt tình, nhưng đại ca cũng đâu cần phải nổi giận như thế? Trở về bảo nhị ca thả bọn họ ra là được rồi. Ai, tiểu muội dễ thương đây đuổi không kịp huynh a.” Lại gần hắn, mắt chớp chớp.
Tạ Khiếu Phong rốt cuộc bị nàng chọc cho phì cười, bước chân chậm lại, từ từ đưa nàng về vương phủ. Vừa rồi hắn cãi nhau với Đàn Huyền Vọng, chỉ trích hắn ra tay tàn nhẫn. Đàn thế tử làm sao chịu được chuyện uất ức như thế? Sau khi báo quan bắt giam đám người kia, liền một mình lên xe vênh mặt mà đi, vứt hắn và Tiểu Vân lại trên đường, khiến hai người đành phải lóc cóc đi bộ về.
Đọc tiếp “Kim tuế đông phong vãn – chương 19” →