Đăng trong Đam mỹ, Đạo mộ bút ký, Đồng nhân văn/Fanfic

[Đạo mộ bút ký] Bình Tà vi tiểu thuyết – phần 2

Bình Tà vi tiểu thuyết

Phần 2

Nhiều tác giả
Chuyển ngữ: Tiểu Điệp

25.

Ngô Tà cầm thiếp cưới: “Chú Ba, Tiểu ca Muộn Du Bình sắp kết hôn, đây là thiệp cưới.” Ngô Tam Tỉnh: “Yo, chuyện vui của Tiểu Ca? Không biết đối tượng thế nào?” Ngô Tà: “Eh… Là dạng người tốt nhất trong số những người tốt, lại chung chí hướng với anh ấy, tình cảm rất tốt nữa.” Ngô Tam Tỉnh: “Một người vợ như vậy mày cũng nên tìm về đi! Muộn Tiểu ca tốt số thật, không biết hắn kết hôn với con cái nhà ai?” Ngô Tà đỏ mặt: “Nhà chú đó.”

26.

“Thiên Chân…” Bàn Tử gọi Thiên Chân tới trước mặt. “Lần trước cậu xuống đổ đấu, có phải bị dính cái gì không sạch sẽ rồi không?” “Sao lại hỏi thế?” “Tối qua tôi đi ngủ, mơ mơ màng màng nghe thấy hình như có tiếng ván gỗ kẽo kẹt kẽo kẹt, còn có vài tiếng kêu rên kèm theo…” Thiên Chân tái mặt, “Cậu nghe nhầm rồi đúng không… Có Tiểu ca ở đây mà…” “Cũng phải… A, Tiểu ca, anh cầm búa với đinh định làm gì thế?” “Đóng lại ván giường.”

27.

Ngô Tà lại được Trương Khởi Linh cứu ở dưới đấu lần nữa, đây cũng không phải trường hợp ngoại lệ. Thấy Muộn Du Bình bị thương vai trái đang nhìn chăm chăm vào mình, Ngô Tà không khỏi run rẩy che cổ: “Tiểu Ca tôi biết rồi, là do tôi không tốt! Anh muốn gì tôi cũng cho anh, nghìn vạn lần đừng kích động!” Tay người kia giơ lên không trung nhưng lại dịu dàng đặt lên vai cậu, bá đạo trả lời: “Tôi muốn cả cuộc đời này của cậu.”

28.

Mười năm sau, hắn trở lại Tây Linh Ấn Xã ở Hàng Châu, bất ngờ nhận ra diện mạo của Ngô Tà vẫn không thay đổi chút nào. “… Tại sao…” Cậu đứng trước mặt, thì thào nói. “Tôi không dám thay đổi,” Ôm lấy vai Trương Khởi Linh, giọng Ngô Tà hơi run rẩy, “Vì tôi sợ, tôi sợ nếu tôi thay đổi, anh sẽ không tìm được tôi, không tìm được đường trở về nhà.”

29.

Ở địa phủ có một người mặc áo khoác màu xanh có mũ, ngồi trên Tam Sinh Thạch chờ đợi mười năm, rồi lại mười năm. Bạch Vô Thường hay trêu hắn: “Đồ ngốc, một ngày trên mặt đất, bằng một năm ở cõi u minh. Sợ người ta đã quên ngươi từ bao giờ rồi.” Hắc Vô Thường cũng thích trêu chọc hắn: “Canh Mạnh bà đã lạnh lâu rồi.” Rồi đến một ngày, tên ngốc kia đột nhiên đứng dậy, chậm rãi tiến lại gần hình dáng quen thuộc trên cầu Nại Hà kia. —- Đã dùng cả cuộc đời đổi lấy mười năm của ngươi, chờ thêm mấy chục năm nữa thì có làm sao đâu?

30.

Một ngày sau, chú Hai hỏi tôi, tại sao lại quan tâm đến Trương Khởi Linh như vậy. Tôi nghĩ một hồi, trả lời, có hai nguyên nhân. Trước đây nếu không có Tiểu Ca, tôi nhất định đã chết lâu rồi, sau này nếu không có Tiểu ca, tôi có sống cũng không còn gì ý nghĩa.

31.

“Tiểu ca, đến đây đeo cái này vào.” Cẩn thận đeo một cái vòng cổ có kèm tấm bài nho nhỏ xong, Ngô Tà vôi vã chạy qua thì thầm với Bàn Tử, “Tiểu Ca liệu có phát hiện không?” “Yên tâm, Bàn gia ta mua loại để mèo đeo trên cổ mà! Suỵt, nói nhỉ một chút.” Trên vòng cổ tặng cho Trương Khởi Linh kia có treo một tấm bài. Tên: Trương Khởi Linh, địa chỉ nhà: Tây Linh Ấn Xã. Nếu lạc đường hoặc mất trí nhớ xin nhờ người hảo tâm đưa về giúp, cám ơn.

32.

“Tiểu ca, đến tết Đoan ngọ rồi, chúng ta ăn bánh tông đi.” Trên gương mặt vạn năm bất biến hiện lên một tia kinh ngạc. “Không ăn.” “Tại sao? Em rất thích ăn bánh tông mà.” Nhìn vẻ mặt thất vọng của Thiên Chân, Tiểu ca lại nhấc đao biến mất, tối đến. “Tiểu ca, anh về rồi~ Cầm cái gì vậy, to quá~” “Bánh tông~” “Oa~ Tiểu ca, anh lại xuống đấu.” “Bánh tông lông trắng, bánh tông lông xanh, thích ăn loại nào?”

33.

Thầy giáo ngạc nhiên hỏi Ngô Tiểu Tà, “Mẹ em họ Ngô đúng không, sao không theo họ ba?”
”Ba em không có hộ khẩu!”

34.

“Tiểu ca, không phải anh muốn ăn há cảo sao? Hôm nay chúng ta làm há cảo ăn.” Thiên Chân mỉm cười tủm tỉm cầm ba cân bột mì vào phòng bếp. Hai người cùng nhau nặn bột, nhào trộn. “Tiểu ca, em chuẩn bị nặn hình anh, ha ha… sau đó ăn sạch anh luôn. Này này, đừng lạnh lùng vậy chứ~” “Đừng vọng tưởng nữa.” “A?” “Đừng tưởng làm vậy là có thể xoay người trên giường.” “TOT, tôi muốn bỏ nhà ra đi!”

35.

Thiên Chân: “Tiểu ca anh để em làm công đi~” Bình Tử dửng dưng nhìn xa xăm không thèm ngó, Thiên Chân bỗng đứng dậy đẩy ngã Tiểu Ca, bắt đầu xé y phục. Bình Tử đầu tiên là lãnh đạm nhìn hắn, dần dần, con ngươi càng ngày càng tối, hô hấp cũng bắt đầu nặng hơn. Thiên Chân hoảng lên “Cái… Cái đó… Y phục… chất lượng quá… A… Chậm… Chậm một chút!! A…” Bàn Tử ngồi trong góc quan sát hồi lâu, mặc niệm sâu sắc “Tự tạo nghiệt.”

36.

Trong phòng học, Thiên Chân mặc đồng phục tiểu học nghiêm túc nói với bạn cùng bàn Trương Khởi Linh: “Đây là đường ranh giới tớ vừa vẽ, không được vượt qua nha~” Trương Khởi Linh: “Hả?” Thiên Chân: “Đường ranh giới chính là ý nói bên này thuộc về tớ, bên kia thuộc về cậu.” Trương Khởi Linh suy nghĩ một lát, xóa mất đường vừa vẽ kia, vẽ lại một cái bên mép bàn Ngô Tà. Xong đặt bút xuống, ôm chầm lấu Ngô Tà: “Cậu thuộc về tớ rồi.” Ngô Tà: “…..”

37.

“Tiểu ca, anh đi dạy chữ cho Tiểu Tà đi, em nấu cơm.” Ngô Tà chui vào phòng bếp, Tiểu ca nhìn đứa trẻ ngồi trong xe, vụng về lấy hai tấm bài trên mặt đất lên. “Bao nhiêu đây?” “0!” “Cái này?” “1!” “Cái này?” “0.” “Đây?” “1…0…1…0…” Rốt cuộc, một cái xiẻng nấu ăn bay ra từ phòng bếp. “Trương Khởi Linh! Anh dạy thứ khác sẽ chết hay sao!” Tiểu Ca im lặng buông tấm bài xuống, lại nhặt một tấm khác. “Hoa gì đây?” ….

38.

“Tiểu ca, sau này nếu chúng ta không đổ đấu nữa, anh định làm gì?” Ngô Tà buông sách, nghiêng đầu nhìn Trương Khởi Linh bên cạnh. “Anh muốn cùng em đi du lịch khắp thế giới.” Ngón tay thon dài của hắn khẽ nghịch sợi tóc Ngô Tà. “Anh thực sự nỡ lòng bỏ rơi đám bảo bối này sao?” Ngô Tà lười biếng khép mắt dựa vào vai hắn, ánh dương ấm áp khiến người ta thật buồn ngủ. “Bảo bối à, anh có em là đủ rồi.”

39.

“Tiểu ca, tay em đau.” Thiên Chân tự giác vươn tay. “Anh giúp em xoa.” “Tiểu ca, lưng đau.” Kéo áo lên ngoan ngoãn nằm sấp xuống. “Anh giúp em xoa bót là được.” “Tiểu ca, chân đau.” Kéo ống quần. “Anh giúp em nắn.” “Tiểu ca~” Bĩu môi, “Sao vậy?” “Không… A~ Anh làm gì vậy?” “Không phải môi em đau sao, anh chữa giúp.” “Tên chết dẫm! Ưm~”

40.

“A! Sao lại thế này, đây là chuyện gì vậy?” Thiên Chân vừa tỉnh lại liền phát hiện ra mình mặc áo choàng đỏ thẫm của tân nương, còn Tiểu ca lại mặc đồ tân lang. “Ngô Tà…” Giọng Trương Khởi Linh vương chút tình dục hơi khàn khàn. “Làm… Làm sao vậy? Con mẹ nó, Trương Khởi Linh, tay anh sờ đâu đó hả, không được cởi váy tôi! Ưm~ A~” “Ngô Tà, xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim, chúng ta không thể lãng phí.”

41.

Trong ngôi mộ đã sập, không khí càng lúc càng loãng đi, Ngô Tà nằm trong lòng Trương Khởi Linh, nở nụ cười buồn bã: “Tiểu ca, thế này cũng tốt, anh sẽ không bao giờ biến mất trước mặt em rồi.” Trương Khởi Linh ôm chặt lấy Ngô Tà trong lòng, “Anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu.” Ngô Tà lắc đầu, “Chết cùng một chỗ cũng tốt, em cũng không cần phải lo anh lại đi đâu rồi.” Trương Khởi Linh khẽ chớp mắt. “Ngô Tà.” “Suỵt… Em mệt rồi.” “Anh ngủ cùng em.”

42.

Lúc hoàng hôn, Ngô Tà vẫn như trước dựa vào trước cửa sổ xoa xoa tấm ảnh cũ kỹ của đội thám hiểm Tây Sa năm ấy, mái tóc đen lòa xòa phủ trên trán che cả viền mắt.
”Cha,” Một đứa trẻ con mặt áo lam chạy từ một đầu khác của phòng khách tới, kéo góc áo cậu.
”Ngoan.” Bàn tay lướt qua mái tóc mềm mại của thằng bé, gương mặt lơ đãng có vài phần giống người nọ. Cậu rút một ít tiền trong ví ra, sau đó nhìn đứa trẻ chạy ra khỏi cửa, gọi với từ phía sau: “Khởi Linh, đi đường phải cận thận xe đó.”
Đó là đứa trẻ cậu nhặt được bảy năm sau khi hắn bỏ đi, tên là — Ngô Khởi Linh.

43.

“Tiểu ca anh đó, có cả đống khuyết điểm, cứ thích nhìn trần nhà đờ người mà không chịu nhìn em, nói chuyện với anh thì toàn ra vẻ xa cách tiếc lời như vàng, tối vận động chưa từng biết thông cảm cho người ta, em nói chuyện với người khác liền ghen bậy mặt lạnh lùng, cửu cấp tàn chướng cái gì cũng không biết.” Xoa xoa gương mặt đã lạnh lẽo từ bao giờ, mỉm cười. “Nhưng em vẫn thích anh, không có anh không được.” Đao đâm vào bụng, máu thấm đẫm y phục, nhưng nụ cười vẫn như xưa.

44.

Bên cầu Nại Hà, “A, vị Tiểu ca bên kia đó, anh đang chờ ai vậy?” “…..” “Tôi nhớ là mình đang đợi một người mặt lạnh như tiền, đáng tiếc là chết lâu quá rồi, đã không còn nhớ rõ tên và bộ dạng người kia, chỉ còn nhớ mình từng hứa nhất định sẽ nhớ hắn từng tồn tại, cho nên tôi phải đợi hắn đến mới được. Hừ, ai biết hắn có phải đã đi đầu thai từ bao giờ rồi không. Tiểu ca, anh thì sao?” “….Gọi lại lần nữa đi.” “A? Tiểu ca?” “… ừm.”

45.

Long Tích Bối lẳng lặng khóa trong két sắt, bị thời gian phủ lên một lớp bụi. Ngô Tà vẫn như lời cậu nói, dù tất cả mọi người không còn nhớ Trương Khởi Linh, nhưng cậu vẫn nhớ, nhỡ rất kỹ, rất rõ ràng. Gương mặt tươi cười thời trẻ, đôi bàn tay cẩn thận giúp mình băng bó vết thương, cả độ ấm cuối cùng trên đôi môi mỏng lạnh lẽo của Trương Khởi Linh, từng điều từng điều một cậu đều nhớ. “Tiểu ca…” Ngô Tà co người nằm trên chiếc giường Trương Khởi Linh từng ngủ, ở bên, Trương Khởi Linh đưa tay ôm cậu vào lòng. Hình ảnh tuy rất ấm áp, nhưng trên thực tế, Thiên Chân không nhìn thấy hắn, mọi người đều không nhìn thấy hắn. Trương Khởi Linh hiện giờ chỉ là một hồn phách vô hình mà thôi.

46.

Chủ tiệm đồ cổ sát vách là một tiểu ca rất tuấn tú. Ít nói, không biết chào hỏi khách hàng, buổi trưa hàng ngày lúc Ngô Tà đến cửa hàng mới thấy hắn mở cửa, chạng vạng trở về hắn liền đóng tiệm. Ngô Tà vẫn nghĩ hắn rất quen thuộc, lại không nhớ ra đã gặp ở đâu. Đến một hôm, Ngô Tà vừa đến trước cửa tiệm của mình, đã thấy Bàn Tử đang nói chuyện với người kia: “Tiểu ca, tội gì phải vậy, biết rõ là Thiên Chân không nhớ ra anh.” Một lát sau người nọ mới đáp: “Tôi đáp ứng cậu ấy sẽ không biến mất. Cậu ấy nhớ, tôi liền về với cậu ấy, còn nếu không nhớ, thì tôi sẽ bảo vệ cậu ấy cả cuộc đời.”

47.

Bàn Tử già rồi, lúc rảnh rỗi tìm Ngô Tà tán gẫu vẫn không nhịn được mà hỏi. “Thiên Chân… cậu thực sự không định cưới vợ sao? Vẫn đang chờ…” Ngô Tà khoát tay nói, “Nói thật, năm đầu tiên Muộn Du Bình biến mất, tôi cho rằng hắn lại mất trí nhớ rồi, nghĩ chắc có một ngày hắn sẽ về, tôi phải dẫn hắn trở về.” “Năm thứ năm tôi nghĩ nếu hắn không trở lại nữa tôi liền kết hôn, nhưng cuối cùng vẫn không làm. Đã chờ đến bây giờ rồi, đời này không đợi được, vẫn còn kiếp sau.”

48.

“Thiên Chân, năm đó tại sao cậu không hỏa táng, vì chờ Tiểu ca?” “Vậy Bàn Tử cậu sao không hỏa táng?” “Bàn gia tôi tích góp cả đời, lúc sống giá phòng quá đắt, chết cũng phải được ngủ ngon chứ!” “Vậy không phải được rồi sao, Tiểu ca anh đừng đứng trước cửa mộ nữa, Tiểu Hoa ở sát vách, kéo hắn qua đây đi, đúng lúc còn thiếu một người.”

49.

Gần đây cuộc sống nhàn hạ, Ngô Tà bất tri bất giác đã ăn đến mức tròn cả ra. Chạng vạng hôm đó, cậu cùng Tiểu ca tản bộ trong công viên, bất thình lình nhảy lên lưng Tiểu ca muốn Tiểu ca cõng cậu đi như mọi khi thường làm. Nhưng Tiểu ca lại bị đè ngã nhào xuống đất. “Có phải em nên giảm béo rồi không?” Ngô Tà nói với Tiểu ca, mặt buồn như đưa đám. “Không phải” Tiểu ca quỳ trên mặt đất nói. “Là anh cần rèn luyện thân thể rồi.”

50.

“Ngô Tà, mày đã quyết chí muốn đi, vậy chú hỏi mày một vài câu.” “Chú Ba cứ nói đi?” “Nếu mày vào trong một cái đấu, trang bị trên người đều mất hết rồi, bạn đồng hành cũng mỗi người một hướng, lúc đó lại có một đống bánh tông đội đất chui lên. Trên trời không cửa dưới đất không đường, kết cục của mày sẽ thế nào?” “Cháu sẽ vác một đống đồ tốt về nhà.” “… Mày chả biết tí gì về đổ đấu cả!!!” “Chú cũng chẳng biết tí gì về Tiểu ca.”

Tác giả:

瓶邪教主 - 天下太平邪教发生 天真无邪教主 XD~

Một suy nghĩ 12 thoughts on “[Đạo mộ bút ký] Bình Tà vi tiểu thuyết – phần 2

  1. mấy truyện cuối bùn quá, có điều mình ko hiểu lắm, là Tiểu ca bị làm sao mà “thi hoá”, rồi lại “hồn phi phách tán”, “mất trí nhớ” vậy…Ai giải thích giúp mình với!

  2. Pingback: dmbk | fraymoon

Gửi lời yêu thương ♥

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.