28. Chương cuối cùng
Tôi phẫn nộ nhìn Bàn Tử, biết anh ta định làm gì, thế là tôi một tay cầm cần câu, một tay cầm dao xọc xuống mặt đất, rồi giơ tay lên túm lấy cổ áo anh ta: “Tại sao phải đánh cứt của tôi? Mẹ kiếp cứt của tôi đã trêu chọc anh cái gì? Anh đã hỏi xem cảm nghĩ của nó như thế nào chưa?”
Bàn Tử hất tay tôi ra, chỉ xuống mặt hồ: “Bớt nói nhảm, không có thời gian đâu! Cậu có ị không hả.”
Tôi chửi thầm, ị cái con mẹ nhà anh ý, rồi ôm bụng đi khắp nơi tìm đồ, chỉ hận không cào được thứ gì từ dưới đất lên, nhưng mà thực sự chẳng còn nữa. Bàn Tử nhìn tôi chằm chằm như phát rồ, chỉ xuống đất. “Cậu mà không ị, tôi chỉ đành đào xác Lôi Bản Xương lên cắt nát ra mới hoàn thành được nhiệm vụ!”
Tôi quay đầu nhìn Muộn Du Bình, Muộn Du Bình hoàn toàn không thèm liếc tôi một cái, trở tay rút con kukri Đại Bạch của tôi ra, rạch một đường vào gan bàn tay, rồi nhảy tùm xuống hồ.