Đăng trong Phương Vô, Đam mỹ, Đồng nhân văn/Fanfic, Đoản văn

(Phương Vô) Vọng ngôn

Vọng ngôn

(Thuyết anh hùng thùy thị anh hùng đồng nhân)

Phương Ứng Khán x Vô Tình

Tác giả: Khuyết danh

Biên tập: Triêu Nhan

Lần đầu tiên hắn nhìn thấy y, là ngay dưới chân thiên tử, trước điện Kim Loan.

Hắn một thân bạch y đón gió, mặt mày ôn nhuận như tranh, đoan chính như hoa đào cười gió xuân, giữa quần thần, không hiển sơn, không lộ thuỷ, tao nhã bình tĩnh, ung dung tĩnh lặng như xử nữ.

Mà y, ngồi trên luân y, nghe thái giám tuyên chỉ, gương mặt như ánh trăng sương sớm bị quan phục đỏ thẫm chiếu ra sắc đỏ diễm lệ, mày như kiếm, mắt như đao, tiêu sát thanh lệ.

Không sợ không mừng, không kiêu không nịnh, không giận không vui, bình tĩnh lãnh đạm vô ba, đó là thái độ lạnh lùng cách biệt của một người đã từng trải qua bao nhiêu tang thương mới có, lại xuất hiện trên một người thiếu niên chỉ mới gần mười lăm tuổi.

Hắn nhìn y yên tĩnh rủ xuống mi mắt, nhớ kỹ tên y.

Thành Nhai Dư, được đương kim thánh thượng tự tay sắc phong, là người đứng đầu Tứ đại danh bộ — Vô Tình.

Mà hắn, là hậu duệ của đại hiệp Phương Ca Ngâm, chủ nhân mới của Huyết Hà Thần Kiếm, phiên thủ vi vân phúc thủ vũ Thần Thông Hầu Phương Ứng Khán, quý công tử tao nhã tôn quý, ngôn ngữ khiêm cung hữu lễ, mỉm cười như hoa đào, vẻ bề ngoài ôn lương như ngọc lại ẩn tàng bên trong một dã tâm loạn thế tạo anh hùng, đem toàn thiên hạ nắm vào trong lòng bàn tay của mình.

Hắn đa tình, y vô tình, mà ngày sau một người so với một người càng khổ.

Rời khỏi Kim Loan điện, trước hành lang Cửu Trùng, hắn mỉm cười.

“Thành bộ đầu.”

Thiếu niên kia an tĩnh, cô tịch ngồi tại nơi đó, không màng đến những đại thần đang chúc mừng xung quanh, một khắc, chợt nhìn về phía hắn.

Một đôi mắt đen trắng phân minh, giống như hai ngôi sao lấp lánh trong bầu trời đêm, sáng đến lạnh lẽo.

Còn có sát khí nghiêm nghị tỏa ra.

“Phương tiểu hầu gia.”

Chỉ một cái ngoái đầu, một ánh nhìn, một lời nói, một khoảnh khắc kinh diễm, hắn và y, cũng đều minh bạch, đều đã tự xác định, bọn họ sẽ không đứng trên cùng một điểm bắt đầu, sẽ không là bằng hữu, mà là — đối thủ.

Chớp mắt hoa khai, thời gian dừng lại.

Người ở bên thân vẫn không ngừng lui tới.

Phía sau hắn có vị quyền tướng tạm thời là minh hữu, có vị thái giám Mễ Thương Khung hễ gặp đường cùng đều có thể bắc cầu, có Bát Đại Đao Vương, còn có Nhâm Lao Nhâm Oán, cùng với rất nhiều kỳ nhân dị sĩ vì hắn bán mạng.

Mà bên cạnh y, có ba vị sư đệ mà y tin tưởng nhất cùng thế thúc y vô cùng tôn trọng, còn có bằng hữu từng cùng y vượt qua tuyệt cảnh hiểm sơn ác thuỷ, đao quang kiếm ảnh, như Cửu Hiện Thần Long bên bờ sông Dịch Thuỷ Hàn, như Hồng Tụ Mộng Chẩm – quan tuyệt kinh hoa Tô Mộng Chẩm.

Hắn cười như hoa đào, vô hạn ôn nhu đa tình, kỳ thực lại là vô tâm vô tình, bất kể người nào, bất kể thứ gì, ở trong mắt hắn đều chỉ là công cụ để hắn lợi dụng đạt đến thành công.

Y thanh lãnh như nguyệt, như ánh trăng như sương hàn, là đa tình mà lại chuyên tình, giống như y đối với thiện ác thế gian hắc bạch phân minh, ái hận lại càng phân minh, tuyệt không giả dối.

Hắn luôn luôn cho rằng mình cũng có thể đối đãi với y giống như những người khác, lợi dụng y, biết rõ lập trường của hai bên, nhưng vẫn bố trí trận cục, lợi dụng kiên trì của y, tín niệm của y, dụ dỗ khiến y rơi vào bẫy.

Người hoặc vật hắn không thể có được hoặc không thể lợi dụng được, tuyệt đối sẽ không thể tồn tại trên đời này.

Chỉ có một người là ngoại lệ.

Giữa kinh thành quyền lực đấu đá chìm nổi đảo điên này, vẫn có một nam tử thanh sương, một người trước sau vẫn đứng ở lập trường đối đầu với hắn, một nam tử mà lần đầu tiên gặp mặt, mặc một thân hồng y.

Vô Tình, y đối với hắn, thật sự vô tình?

Vô Nhai sơn trang, giấc mộng vô cùng, kinh diễm Không hoa (*).

(* chữ “không” trong “hư không”)

Hắn ngay từ đầu chí đã không đặt tại không hoa, hắn muốn là thiên hạ, là vạn dặm giang sơn, là vô tận sơn hà, không hoa dù có đẹp, đối với hắn mà nói, bất quá cũng chỉ là một vật hư vô mà thôi.

Chẳng qua hắn chỉ nghĩ, nếu như nam tử vô tình kia có được không hoa, có thể đi, lập trường của bọn họ biết đâu sẽ thay đổi, biết đâu sẽ không là hai phía đối lập nhìn nhau.

Tuy nhiên, khả năng suy nghĩ đó trở thành sự thật là vô cùng bé nhỏ.

Một đêm kia, không hoa như mộng, in bóng bên song.

Hắn và y yên lặng ngồi trong phòng, đỉnh Lăng Tuyệt, vách Thác Cô, dưới chân là Khô Sơn Sấu Thuỷ hiểm trở vô cùng, bờ cõi có quân Kim hùng mạnh nhìn chằm chặp.

Lửa thiêu không hoa, mà nam tử bạch y thanh tuyệt, lần đầu tiên trong đời mở miệng cầu hắn trợ giúp, không phải vì bản thân y.

Hắn mỉm cười, ôn nhu tôn quý niêm hoa bẻ liễu.

“Nợ nhân tình sẽ phải trả, Thành bộ đầu không sợ ta sau này sẽ đặt ra yêu cầu quá đáng hay sao?”

Ánh nến đong đưa, Vô Tình thanh lệ như sương.

“Ngươi có thể nói, ta cũng có thể không nghe, Thành mỗ không làm việc trái với lương tâm.”

Hắn chỉ cười, gật đầu đáp ứng, sau đó đứng dậy, rời đi.

Trước khi đóng cửa phòng, hắn nghe được con người thanh lãnh lại hữu tình kia nói với hắn hai chữ:

“Đa tạ”

Hắn không cần y cảm tạ, hắn là Phương Ứng Khán, là Thần Thông Hầu phiên thủ vi vân phúc thủ vi vũ, đối với một lời cảm tạ không có thực chất hắn hoàn toàn không có hứng thú, thứ hắn muốn, người kia có thể cho được, nhưng không muốn cho.

“Ta thà rằng để ngươi nợ ta tình, cũng không cần ngươi cảm tạ.” Hắn đứng tại cửa phòng, nói với người trong phòng như vậy.

Sau đó, rời đi, dứt khoát, không muốn nghe câu trả lời.

Một mồi lửa, thiêu rụi mộng ảo không hoa, thiêu rụi Vô Nhai sơn trang, cũng chấm dứt giấc mộng một đời của một thiếu niên kinh tài tuyệt diễm.

Bọn họ đứng bên bờ sông, nhìn ngọn lửa hừng hực nuốt chửng tất cả, huỷ diệt một giấc mộng vô biên.

Hắn hỏi y:

“Ngươi có biết ta muốn ngươi làm gì không?”

Vô Tình lắc đầu, đạm mạc bình tĩnh, giống như lời hắn sắp nói, đáp án hắn sắp đưa ra dù có là gì cũng không quan trọng.

“Ta không cần ngươi làm gì, ta chỉ muốn ngươi phải nợ ta tình.”

Hắn nói như vậy.

Hắn không phải loại người ban ơn không cần hồi báo, cũng không để người khác có cơ hội nợ tình hắn không trả, chỉ có một người, duy nhất một người là ngoại lệ.

Hắn muốn y nợ tình của hắn, suốt đời suốt kiếp, cũng không có cơ hội bồi hoàn.

Vô Tình hạ mi mắt, thanh âm bình thản, như đã sớm tỉnh lại từ mê mộng trăm năm: “Tiểu Hầu gia hà tất chấp nhất?”

Hắn mỉm cười, hỏi lại:

“Chẳng lẽ ngươi không chấp nhất?”

Vô Tình không trả lời, chỉ là lẳng lặng cúi đầu nhìn cây đàn sắt trên chân mình.

(đàn sắt: loại đàn giống như đàn harp, có từ 16 – 25 dây, nhỏ hơn đàn Không hầu)

Một đêm đó, gió cuốn mây tan, trăng ẩn chân trời, nhìn Vô Nhai giữa ngọn lửa cuồn cuộn hoá thành tàn mộng, hắn đứng bên cạnh y, tạm thời không có đối lập, chỉ nhìn ngọn lửa trước mắt bốc lên tận trời.

Hắn khoanh tay áo, trong tay áo có ám khí của nam tử đang ngồi trên luân y bên cạnh.

Lấp lánh như lệ trong mắt tình nhân.

Tình Nhân Lệ.

Đêm đó, nếu như hắn muốn, hắn tuyệt đối có thể giết được người nam tử nhìn như yếu nhược mong manh lại cô độc tú lệ kia.

Nhưng hắn không có động thủ, hắn chỉ là — muốn y nợ hắn tình.

Suốt một đời, đến chết không thôi.

Kinh hoa như mộng, mấy lần hoa nở lá phong rơi, chuyện đời thăng trầm chìm nổi.

Hắn vẫn như cũ là Tiểu Hầu gia Phương Ứng Khán ôn văn tao nhã khoanh tay cười gió xuân, đùa tà dương, thế lực dần dần lớn mạnh như mặt trời ban trưa, người lui tới bên cạnh hắn, đối với hắn mà nói, chỉ phân ra hai loại có thể lợi dụng và không thể lợi dụng.

Hắn có tâm, nhưng vô tình, có chính là dã tâm đem giang sơn thành quách nắm trong bàn tay mình, không có chính là tình đối với thế nhân.

Duy nhất, người kia vẫn như cũ là ngoại lệ.

Ngẫu nhiên, trước điện Kim Loan, bên ngoài Phong Vũ Lâu, dưới ánh đèn Nguyên tiêu, giữa kinh thành phồn hoa, có thể tương ngộ. Một cái liếc mắt, một ánh nhìn, một nụ cười, thỉnh thoảng còn có lời nói sắc bén, ẩn giấu khí thế đối chọi gay gắt, dường như, giấc mộng Vô Nhai sơn trang kia, đã rất xa xôi rồi, xa đến mức không còn tồn tại trong trí nhớ, xa đến mức những lời hứa hẹn từng nói qua, đều đã theo ngọn lửa kia biến mất không còn bóng dáng.

Là ai có tâm, là ai vô tình, hai bên đều tự lý giải.

Nếu như, không có một ngày thế sự vô thường biến chuyển, giống như một cơn sóng ngầm dưới đất sâu vạn trượng, nhưng biểu hiện bên ngoài vẫn là sóng yên gió lặng, có lẽ bọn họ vẫn sẽ tiếp tục hờ hững đi qua nhau.

Một đêm nọ, lửa như lưu ly, đêm dài chưa dứt.

Thiết kỵ quân Kim đạp phá vọng lâu, hắn vốn đã bình yên rút lui khỏi nguy hiểm, bảo tồn thực lực, ngồi yên, bàng quan nhìn triều đình sụp đổ, mà trong mắt hắn, lẽ ra nên sớm diệt vong từ lâu.

Quan lớn quyền thần hốt hoảng lưu vong, bình dân bách tính khoanh tay chịu chết, trong thời khắc đối mặt như thế này, đều là hèn mọn nhu nhược như vậy.

Thiên hạ như thế, triều đình như thế, dân chúng như thế, lại khiến người kia quên sinh quên tử đoạn tình mà liều mình bảo hộ?

Hắn bất bình, hắn không phục, hắn chẳng đáng, nhưng người kia lại kiên trì gìn giữ.

Vĩnh viễn cũng không có điểm chung.

Lúc nam tử đó một thân như sương tuyết ngồi trên luân y xuất hiện tại cửa thành, bên cạnh y còn có ba vị sư đệ cùng những giang hồ hảo hán quyết bảo vệ kinh thành.

Đao quang kiếm ảnh, thiết kỵ kim qua.

Mà hắn, đứng trên cao đón gió, phía sau là cao thủ tuỳ thân cùng Nhâm Lao Nhâm Oán, lẳng lặng khoanh tay bàng quan giữa khói lửa tận trời, chém giết hỗn loạn.

Vô Tình Vô Tình, trong lòng ngươi chỉ có thiên hạ thương sinh, lê dân bách tính, có khi nào từng có chính ngươi?

Hắn đứng đó, bạch y đón gió, nhìn nam tử cũng đồng dạng một thân bạch y thanh tuyệt rơi vào vòng vây trùng điệp, uyển chuyển như mây, xuất thủ như sao, ám khí giữa khói lửa không ngừng loé sáng.

Hắn nhìn bạch y của y bị nhuốm đỏ vết máu, nhìn y bị che lấp giữa dòng người.

Nếu như ngươi không còn tồn tại trên đời này nữa, ta có phải là có thể toàn âm toàn ý mưu đồ thiên hạ, đạt thành phách nghiệp, không vì bất kỳ ai mà do dự, mà chùn bước, mà buông tay?

Nhưng mà, nếu như người kia thực sự không còn tồn tại, hắn có phải sẽ cảm thấy tịch mịch hay không, mất đi một người mười năm mưa gió vẫn không ngừng đối lập, đấu tâm đấu trí với mình, dù rằng có được thiên hạ, có được giang sơn, hắn liệu có thể hài lòng, có thể mãn ý, mà sẽ không phải bất chợt quay đầu lại, chợt nhận ra tịch mịch vô biên?

Hắn từng nói với y,

Ta muốn ngươi nợ ta tình, suốt đời suốt kiếp.

Chỉ muốn người đó nợ mình tình, cũng không quan trọng thêm một lần, bớt một lần, chỉ cần y nợ mình.

Cho nên, hắn mỉm cười, ra tay.

Đó kỳ thực là một thế trận không thể vãng hồi, bọn họ chém giết quên sinh quên tử, bất quá chỉ vì muốn bảo vệ một vài đồ vật, một ít sinh mệnh.

Mà hắn, chỉ thuần tuý là vì muốn một người phải nợ hắn tình.

Đời này, lần thứ hai, bọn họ liên thủ.

Trong ánh sáng đỏ rực của Huyết Hà, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, cường thế chém giết mở ra một con đường.

Hắn không chớp mắt, không sợ hãi, vẫn như thường ngày tôn quý ôn nhu bình tĩnh, bạch y nhuốm đẫm máu của những kẻ cản đường.

Gặp thần sát thần, gặp Phật sát Phật.

Lúc mũi tên kia phá không bay tới, Huyết Hà thần kiếm của hắn đang chém người, bốn bề đều là kẻ địch.

Một tên kia, nhắm hướng trước ngực hắn, ở giữa không trung lại bị người dùng tay giữ lại.

Là một nam tử gầy yếu không hề nội lực, chỉ dùng thân thể của chính mình cùng một đôi tay khéo léo thiên hạ vô song, cứ như vậy mà buộc mũi tên phải dừng lại.

Vì vậy, giữa một bầu trời đầy ánh lửa đỏ thẫm mỹ lệ, hắn thấy thân thể y bay tới, thấy những giọt máu đỏ thẫm tán lạc như hoa đào rơi giữa không trung.

Hắn quăng kiếm, vươn tay, giữa không trung tiếp được người kia.

Một khắc ôm vào lòng nhẹ như không, chạm vào băng lãnh, gương mặt tái nhợt của người kia, khiến hắn đột nhiên bừng tỉnh.

Hắn thà rằng, sau này năm năm tháng tháng, đều cùng người này tương vọng đối lập, thiên dao địa viễn, cũng tuyệt không muốn, người này cứ như vậy ở trước mặt hắn mất đi.

Vô Tình, ta không cần ngươi trả ta tình, chẳng sợ suốt đời suốt kiếp đối lập, ta cũng không muốn ngươi như vậy trả lại ta tình.

Khi đôi mắt trong trẻo tiêu sát như diệu thạch xuyên thấu hắc ám kia chạm phải ánh mắt của hắn, y không tiếng động cười cười.

“Ta không phải là trả lại ngươi tình.”

“Cho dù phải, ngươi cũng trả không nổi.” Hắn trả lời. “Nếu ngươi trả, ta sẽ lại khiến ngươi nợ nhiều hơn nữa, đến chết cũng không trả dứt được.”

Tiếng gươm giáo chạm nhau, tiếng nổ vang không ngừng, mà một câu nói, rõ ràng bên tai, khiến nam tử thoáng ngẩn người.

“Vì sao không thể buông tay?”

“Vì sao phải buông tay?”

Y hỏi.

Hắn đáp.

Ý nghĩa, không nói cũng hiểu.

Một đêm kia, ánh lửa tận trời, nhuộm đỏ ánh trăng nơi cố quốc, thiêu đốt thềm ngọc hiên điêu, dung nhan mỹ nữ, triều đình xế bóng, thiêu huỷ mộng xưa vườn cũ, càng thiêu rụi mê võng trần ai trong tâm mỗi người.

Tĩnh Khang năm thứ nhất, quân Kim đánh vào Biện Kinh, bắt giam Huy Tông và Khâm Tông, Bắc triều diệt vong.

Tĩnh Khang năm thứ hai, Khang Vương Triệu Cấu lên ngôi tại Ứng Thiên Phủ, đổi Tĩnh Khang năm thứ hai thành Kiến Viêm không năm, lấy hiệu là Tống Cao Tông, lập triều Nam Tống, lập Lý Cương làm tướng.

Nhưng Tống thất chỉ cầu an, không mong phục quốc, sau khi phong Lý Cương làm tướng được hai tháng, lại bãi miễn Lý Cương.

Nghĩa quân dân gian bị đả kích rất lớn.

Cùng năm, Thần Thông Hầu Phương Ứng Khán cùng thủ lĩnh Tứ đại danh bộ Vô Tình lần lượt thoái ẩn.

Bên vách Khô Sơn, bên bờ Sấu Thuỷ, nước biếc mênh mông.

Một chiếc thuyền con, êm đềm rẽ sóng.

Đầu thuyền, công tử trẻ tuổi một thân bạch y, lâm phong ngọc thụ, ôn nhu tôn quý như hoa đào đón gió xuân.

Khoang thuyền, thanh niên bạch y ngồi trên luân y, trước mặt có bàn, trên bàn có đàn, tiếng đàn lanh lảnh.

Đuôi thuyền, lái đò vẻ mặt đau khổ khua mái chèo.

“Tiểu Hầu gia, Thành bộ đầu, muốn đi đâu?”

Đầu thuyền quý công tử ôn nhã mỉm cười: “Nhai Dư, ngươi muốn đi đâu?”

Khoang thuyền thanh niên ngẩng đầu, nhìn vách núi nhô ra của Khô Sơn, bình thản mỉm cười.

“Vô Nhai.”

(Hoàn.)

~~~

Tác giả:

Dừng bước giang hồ.

Một suy nghĩ 7 thoughts on “(Phương Vô) Vọng ngôn

  1. Trăng lãnh trong lòng trăng dịu mát,
    Cố hữu tình này, một chữ thâm.

    Lời cô ý đọng mà diễn được bao phức tạp, có thể gieo sóng gợn trong lòng người thế này, hay cho một Vô Tình công tử cô độc tú lệ, hay cho một Phương Tiểu Hầu gia ôn nhu thâm nhã.

    :x

Gửi lời yêu thương ♥

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.